Ta Còn Quá Trẻ Để Định Nghĩa Cuộc Đời, Nhưng Với Ta, Đời Không Phải Là Đợi.
Người
đời khuyên ta, đợi đi, đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chóng sẽ quay, đủ nhớ
yêu thương sẽ đong đầy. Nhưng bao nhiêu nắng là đủ, bao nhiêu gió là vừa
và bao nhiêu thương nhớ cho trọn vẹn con tim.
Người
đời cũng nói ta, nên sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều
lên. Nhưng dòng đời chưa một lần dừng lại, thời gian chưa một phút ngừng
trôi, người cứ đến rồi cứ đi, tình cứ hợp rồi cứ tan, đau thương cứ
chực trào khi nụ cười chưa tan hết vậy cơ hội nào cho ta sống chậm, con
đường nào cho ta nghĩ khác và niềm tin nào đủ mạnh để cho ta yêu thương.
Báo
chí nói, đã ế đâu vội yêu làm gì? Nhưng bao giờ mới là thời điểm của
hai từ “hết ế”. Hầu hết mọi người dùng câu này để biện minh cho hoàn
cảnh đơn thân, để che đậy một trái tim hừng hực lửa yêu nhưng chưa tìm
được sự đồng điệu về nhịp đập đôi lứa. Họ coi việc độc thân là một trào
lưu và cứ thả mình cuốn vào vòng xoáy của trào lưu đó. Nhưng nào có ai
biết rằng, tình yêu của tuổi trẻ là thứ tình chất chứa sự lãnh mạn và
nồng cháy, là thứ tình của tuổi trẻ, của đam mê và của khao khát. Cho
đến khi qua cái tuổi cuồn cuộn lửa tình đó, con người sẽ yêu vội yêu
vàng, yêu cho kịp cưới, yêu cho ổn đình và lúc đó họ bắt đầu “sợ ế” ..
Đôi
khi tôi nghĩ, ranh giới giữa “đã ế đâu ” với “ế thật rồi ” sao mà mong
manh quá vậy. Nó cách nhau dường như chỉ ở 1 chữ đợi. Người thì đợi
hoàng tử trong mơ, kẻ thì đợi công chúa hoàn hảo, người đổ lỗi cho cảm
xúc, kẻ lại trách số phận. Có người không yêu vì vẫn đang bận rộn với
hình ảnh người – yêu – cũ, kẻ không yêu vì chưa tìm thấy đối tượng làm
trái tim rung động; người không yêu vì lo cho sự nghiệp, rồi kẻ chẳng
muốn yêu vì đã cạn niềm tin. Vô vàn những lý do được đưa ra để biện minh
cho hoàn cảnh nhưng rồi những người đó sẽ gặp nhau ở một con đường, con
đường mang tên “tình vội”.
Sẽ
là một con đường tình chớp nhoáng và nhạt màu. Khi bước qua tuổi xế
chiều, khi bạn bè đã yên bề gia thất, khi sự nghiệp đã bắt đầu vững chãi
sẽ là lúc ta nghĩ về một mái ấm. Nhưng, liệu lúc đó ta có đủ thời gian
để hẹn hò, ta có đủ kiên nhẫn cho những giận, hờn của tình yêu không hay
chỉ đơn giản là tìm một người phù hợp để cưới ngay kẻo lỡ.
Ta
hay được nghe câu “Người ta cưới thường không phải là người ta yêu mà
là người xuất hiện đúng thời điểm.”, đó cũng là một cách ta dùng để biện
minh cho cuộc sống hờ hững của ta trong quá khứ. Chẳng cần phải sống
chậm lại, chỉ cần mở lòng đủ rộng để đón nhận những yêu thương. Chẳng
cần phải nghĩ khác đi, chỉ cần ta thoải mái và hài lòng với cuộc sống mà
chính ta đã lựa chọn. Không cần phải yêu nhiều hơn, chỉ cần đủ để sưởi
ấm bản thân, đủ để không vụt mất những yêu thương bên mình là được.
Đời
không phải là đợi vì đời có bao nhiêu lâu đâu mà phải chờ. Phải sống
sao để ngày mai khi ta nhìn lại, ngày hôm nay sẽ phải là một ngày để ta
tự hào không luyến tiếc. Yêu đi khi con tim muốn yêu, yêu chỉ vì yêu chứ
đừng vì vật chất, đừng vì toan tính và yêu đi để ta biết ta vẫn còn cảm
xúc với tình yêu. Đừng để thời gian của ta giết chết ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét